Dưới trăng, dòng sông trôi rất dịu dàng.
Như dải tơ vàng xuôi về biển Đông.
Gành Hào ơi nửa đêm ai hát lên câu hoài lang.
Vầng trăng nghiêng xuống trên vạt rừng tràm.
Xề u xế u liu phạm.
Dây tơ đàm kìm buông thiết tha.
Xề u xề u liu phạn. Đưa cung đàn về trên bến xưa.
Đường dù xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin nhạn, ngày mỏi mòn như đá vọng phu.
Vọng phu vọng, luống trôn tin chàng.
Lời ai ca, dưới ánh trăng này.
Rừng đước mênh mông đêm
Gành Hào chơt thương nhớ ai.
Ngày ấy ra đi, con sông buồn tím một dòng trôi.
Bạc Liêu ơi, có nhớ chăng người.
Thuở ấy thanh xuân, trăng
Gành Hào tròn như chiếc gương.
Giờ tóc pha sương, qua Gành hào tiếc một vầng trăng