Còn một điều trên môi em chưa nói, từ khi mình xa phút ấy.
Ngàn lần con tim em như đã chết nên cứ lắng yên từng giây.
Đành lòng buông tay nhìn anh bước, lệ rơi em nuốt nghẹn ngào.
Có ánh sáng bên ngoài không? Sao trái tim em giờ đay vỡ tan...
Vụn vỡ những kỷ niệm, em gom góp nơi này,
để con tim có ủi an rằng anh vẫn nơi đây.
Để những yêu thương này lại, đừng mang hết đi mà.
Làm sao em sống tiếp đây khi bên em không còn?
Dù là bao nhiêu niềm đau em giấu, để anh hạnh phúc chốn xa,
dặn lòng chôn sâu yêu thương mãi mãi, riêng trái tim em đau thôi.
Để lại cho em nụ cười ấy, hình dung anh sẽ nhạt nhoà,
phút chốc bỗng như rời xa, phút chốc bỗng riêng mình em... Khóc oà!
Vụn vỡ những kỷ niệm, em gom góp nơi này,
để con tim có ủi an rằng anh vẫn nơi đây.
Để những yêu thương này lại, đừng mang hết đi mà.
Làm sao em sống tiếp đây khi bên em không còn?
Đừng vội vàng xoá hết yêu thương, đừng gạt tan ký ức đã qua.
Bỏ lại em ở nơi chốn ấy, lòng này đau nào anh có thấy?
Đặt bàn tay em vội lau nhẹ đi nước mắt, sợ rằng nhìn thấy em đau dù trong khoảnh khắc này.
Thế giới trong em bỗng như đã mất, vụn vỡ như những ngày em đã từng, dành lấy nơi anh những gì mất đi.