Yêu một người em muốn vui cười, vậy mà sao lại buồn đau. Một mình em dệt mộng xa xôi làm sao níu với.
Đau nhiều lần em phải chấp nhận là rời xa cuộc tình ta. Để cho anh về bên người ấy em khóc nơi này.
ĐK:
Từ nơi xa em đã bước đến nơi đây để thấy anh, để gần anh, phải là anh.
Em không biết rằng liệu mình có sai lầm, nhưng em yêu anh.
Đời một người con gái một thoáng xuân xanh lướt qua nhanh, thật mỏng manh, phải vậy không anh. Em sẽ chấp nhận một vòng tay nào để em cười như lúc xưa.
Coda: Em muốn bên anh nhìn nắng trôi qua thềm, nghe tiếng mưa rơi ướt mềm.
Và em sẽ ở đây để luôn nhìn thấy, nhìn anh buồn vui nơi ấy.