1. Ru con là ru à ơi! Thương con là thương à ơi!
Con ngoan là ngoan í a cho mẹ yên lòng!
Thương con là thương à ơi! Bố đi là đi xa rồi!
Bố mau là mau quay về với mẹ con ta í a vui vầy!
2. Thương người tất cả ngược xuôi
Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ
Thương người ôm dắt trẻ thơ
Thương người tuổi tác già nua bần hàn.
ĐK:
Con ngoan, con ngủ cho ngoan
Nhớ lời mẹ dạy ấm thân sau này
Dẫu mà gặp tiết xoay vần
Ở cho có đức có nhân
Mới mong đời trị được ăn lộc trời.
3. Thương người cô quả, cô đơn
Thương người đói rách lầm than kêu đường
Thương người như thể thương thân
Thương người bớt miệng bớt lòng mà cho.
4. Hiền lành lấy tiếng với đời
Lòng ta yêu dấu là trời độ ta
Tai ương hoạn nạn đều qua
Bụi trần rũ sạch thực là từ đây.
Vàng tuy trời chẳng trao tay
Bình an hai chữ xem tầy mấy mươi
Mai sau bạc chín tiền mười
Sống lâu ăn mãi của trời về sau.
1. Ru [F] con là ru à ơi! Thương [Gm] con là thương à ơi!
Con [Bb] ngoan là ngoan í [Am] a cho [C] mẹ yên [F] lòng!
Thương [F] con là thương à ơi! Bố [Gm] đi là đi xa rồi!
Bố [Bb] mau là mau quay [F] về với mẹ con [C] ta í a vui [F] vầy!
2. Thương [F] người tất cả ngược xuôi
Thương [Gm] người lỡ bước, thương [C] người bơ [F] vơ
Thương [F] người ôm dắt trẻ thơ
Thương [Gm] người tuổi tác già [C] nua bần [F] hàn.
ĐK:
Con [F] ngoan, con ngủ cho [Dm] ngoan
Nhớ [Bb] lời mẹ dạy ấm [C] thân sau [F] này
Dẫu [Bb] mà gặp tiết xoay [C] vần
Ở cho có đức có [Gm] nhân
Mới mong đời [C] trị được ăn lộc [F] trời.
3. Thương [F] người cô quả, cô đơn
Thương [Gm] người đói [C] rách lầm [Gm] than [C] kêu [F] đường
Thương [F] người như thể thương thân
Thương [Gm] người bớt [C] miệng bớt [Gm] lòng [C] mà [F] cho.
4. Hiền [F] lành lấy tiếng với [Am] đời
Lòng ta yêu [Bb] dấu là [C] trời độ [F] ta
Tai [Dm] ương hoạn nạn đều [Gm] qua
Bụi trần rũ [C] sạch thực là từ [F] đây.
Vàng [F] tuy trời chẳng trao [Am] tay
Bình an hai [Gm] chữ xem [C] tầy mấy [F] mươi
Mai [Dm] sau bạc chín tiền [Gm] mười
Sống lâu ăn [Bb] mãi của [C] trời về [F] sau.