Ngỡ là mơ đâu rồi những giấc mơ ngọt ngào
Ngỡ là em dấu yêu nào một thời để lãng quên
Nổi quạnh hiu bao giờ vơi đến bao giờ nguôi
Em hãy biết rằng anh sẽ chờ đợi người biết không ?
Buồn làm chi, giận mà chi?
Vì yêu sao đâu oán trách gì
Dẫu không còn được bên em
Thôi đành ngồi tự tình với đêm
Dù mai sau mình gặp nhau
Thì hồn nhiên như chưa bắt đầu
Tuy trong lòng còn vẹn nguyên những kỉ niệm…
Ngỡ vực sâu ta lại đứng trước nơi thiên đàng
Ngỡ tình yêu có một ngày tuyệt ngày rồi vỡ tan
Nhưng thế nhưng mai này nếu lỡ ta rời xa
Có thể buồn lắm đến vô cùng
[Am] Ngỡ là [G] mơ đâu rồi [F] những giấc mơ ngọt [C] ngào
[Am] Ngỡ là [G] em dấu yêu [F] nào một thời để [G] lãng quên
[Am] Nổi quạnh [G] hiu bao giờ [F] vơi đến bao giờ [C] nguôi
[Am] Em hãy biết [G] rằng anh sẽ [F] chờ đợi người biết [G] không ?
Buồn làm [Am] chi, giận mà [G] chi?
Vì yêu [C] sao đâu oán trách [G] gì
Dẫu không [F] còn được bên [G] em
Thôi đành [F] ngồi tự tình với [G] đêm
Dù mai [Am] sau mình gặp [G] nhau
Thì hồn [C] nhiên như chưa bắt [G] đầu
Tuy trong [F] lòng còn vẹn [G] nguyên những [Am] kỉ niệm…
[Am] Ngỡ vực [G] sâu ta lại [F] đứng trước nơi thiên [C] đàng
[Am] Ngỡ tình [G] yêu có một [F] ngày tuyệt ngày rồi [G] vỡ tan
[Am] Nhưng thế [G] nhưng mai này [F] nếu lỡ ta rời [C] xa
[Am] Có thể buồn [G] lắm đến vô [Am] cùng