Đầu xuân ra sông giặt áo vai sờn đâu dám mạnh tay mùi gió, mùi sương, mùi nắng theo nhau suống bến sông này. mồ hôi cứ như muối trắng làm sao áo chẳng mặn nồng. mùi đất mùi thơm hương lúa bốn mùa thơm cả vào trong. ra sông giặt áo đầu xuân thấy lòng tự dưng xúc động nhìn sông thấy nước vẫn đầy, ngó áo biết tình còn nặng suốt ngày ăn thua với đất cách chi áo chẳng bạc màu chiếc áo bữa nay đứt cúc ngày mai lại toạc sau lưng. Có điều thanh niên ...hào khí ở trong lòng đất trời cũng còn trẩy mặc kể gì miếng rách sau lưng kể gì mảnh vá sau lưng.
Ra sông giặt áo đầu xuân thấy lòng tự dưng xúc động nhìn sông thấy nước vẫn đầy ngó áo hát biết tình còn nặng. Ra sông giặt áo đầu xuân hát thầm vài câu nhỏ nhỏ đất nước còn nhiều gian khổ mai ta lại mặc áo này.