Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo
Mùa xanh lá, loài sâu ngủ quên trong tóc chiều
Cuộc đời đó nửa đêm tiếng ca lên như than phiền
bàng hoàng lạc gió mây miền
Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm
ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần
nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng
Vùng u tối, loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng
một đời bỏ ngõ đêm hồng, ngoài trời còn dâng nước lên mắt em
Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô
Từ mưa gió từ vào trong đá xưa đến bây giờ
Mắt đã mù tóc xanh đen vần trán thơ
Dòng sông đó loài rong yên ngủ sâu
Mới hôm nào bão trên đầu, lời ca đau trên cao
Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ
Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa
Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền
để người về hát đêm hồng
địa đàng còn in dấu chân bước quên.