Thoáng mùi hương miên man vấn vương
Khẽ dìu chân qua chốn thiên đường
Đắng nồng cay tâm chí tan theo làn mây
Nhớ một chân dung sao rất quen
Đã từ lâu không thấy ở bên
Rót tràn ly nước mắt rơi hoen mờ mi
Say ...
Uống hết ly quên muộn phiền đi
Một đêm thôi mặc kệ đời trôi
Ta uống hết ly quên người ấy đi
Sao lòng chưa nguôi vấn vương điều gì ?
Hôm nay mình ta uống mình ta say
Hoen mi nồng cay lúc nào không hay
Nhân gian cuồng quay mỗi mình ta say
Hôm nay mình ta nhớ người nào hay
Thả vào vài giọt đắng
Nhấm nháp hết u sầu
Từng điệu nhạc buông lơi
Ta nghe lòng này càng như chơi vơi
Mượn một vò cớ
Để lòng mình khỏi nhớ
Rót thêm mấy ly để ta uống cho quên đời
Rap
Mượn men say để quên đi quá khứ
Giữa chốn thực hư
Đâu ai quan tâm cảm xúc một kẻ say
Tất cả đều cho rằng “ À rượu làm đấy “
Hết ly này rồi lại đến ly khác
Men ngấm nghiền ta trong từng cảm giác
Ta vội đến ngay lúc người vội đi
Rót đến cạn ly chẳng thay đổi được gì
Kẻ tổn thương vẫn thường hay cố tỏ
Chẳng cần một ai lo
Nỗi buồn đến chính bản thân còn chẳng rõ
Thì đừng mong đợi một ai thấu hiểu cho ?
Có những điều rõ ràng là biết trước
Vậy mà chẳng thể nào cứu vãn được
Quên một người lòng còn đầy thương nhớ