Em tôi chưa học hết lớp mười hai Em tôi chưa từng biết yêu một ai Em tôi chưa từng bước đi ra đường một mình Em tôi năm nay tròn đôi mươi Em vẫn hay thường viết trong nhật ký những câu hỏi Sao em không thể nghe, không thể nói như bao người Em ước một lần thôi có thể nói em tên gì, ước mơ của em là chi DK: Ngày thơ bé tôi thường bảo ai bắt lạt em bảo anh Vậy mà lớn khôn lên rồi tôi chẳng làm được chi Chỉ có thể khóc cùng em, chỉ có thể ôm thật chặt em Viết lên tờ giấy là: Không sao mà, đã có anh hai! Khi lớn khôn cuộc sống không hề giống như mộng ước Ai cũng bận tâm về cuộc sống hay danh vọng Em cứ lui về sau tô màu sắc cho hy vọng Những gam màu xanh bình yên DK: Ngày thơ bé tôi thường bảo ai bắt lạt em bảo anh Vậy mà lớn khôn lên rồi tôi chẳng làm được chi Cầm tay anh dắt em đi, lời của anh nói thay em Giống như lúc xưa thường khóc nhè Thôi ngoan nào anh mua bánh em nghe Viết lên tờ giấy là: Không sao mà, đã có anh hai!