Ngày xưa ấy bây giờ đã xa,
Ôi tình ta như cuốn phim buồn
Rồi em đến chân trời mới hơn,
Để anh lại bơ vơ tháng ngày.
Buồn vui kia em trao ai đâu cần anh chia sớt
Muốn quên em đi nhưng sao vẫn nhớ hoài
Hãy cho anh nhiềm tin dù niềm tin kia là gian dối.
Lời em nói cho tình chúng ta
Như đoạn cuối trong cuốn phim buồn
Người đã đến như giấc mơ,
Rồi ra đi cho anh bất ngờ.
Từng đêm thâu kêu tên em âm thầm trong mong nhớ
Anh đã không như mơ, không như em mong đợi
Thế nên em đổi thay khi anh đây vẫn cần em.
ĐK:
Thà lúc trước đừng quá yêu đừng quá mơ, đừng quá tin quá hy vọng
Thì giờ đây chẳng mất nhau chẳng đớn đau, không âu sầu cô đơn
Người gian dối người đổi thay rồi sẽ mang lời oán than của miệng đời
Còn anh đây sẽ thứ tha sẽ xóa đi lỗi lầm em mang.