Từ thuở tôi gieo cung đàn
Về trong nỗi sầu mênh mang
Gợn thoáng chuông ngân vừa tan
Gà vang gieo miền xa vắng.
Loài hoa tím se chiều tà
Hạ sang cánh mây ngang qua
Thuở mắt em in hồn hoa
Ngồi hát câu kinh thật thà.
Mộng thường dìu cơn chua chát
Có khi rơi phía tâm tư
Ngập ngừng sương khuya mờ giăng
Vỡ nhòa trên tay tàn tứa.
Ngày dài ta hay rong chơi
Đời đá chưa vàng gót rêu
Sót lại bên trời xưa cũ
Ngược dốc bước chân mệt nhoài.
Ngồi viết câu thơ dùng dằng
Gợi thêm nỗi lầm mê hoang
Một thuở tôi trao tình đêm
Gửi gió mang đi muộn phiền.
Từ [Am] thuở tôi gieo cung [Em] đàn
Về [A7] trong nỗi sầu mênh [Dm] mang
Gợn [G] thoáng chuông ngân vừa [E7] tan
Gà [Dm] vang gieo miền xa [E7] vắng.
Loài [Am] hoa tím se chiều [Em] tà
Hạ [A7] sang cánh mây ngang [Dm] qua
Thuở [G] mắt em in hồn [E7] hoa
Ngồi hát câu kinh thật [Am] thà.
Mộng [Am] thường dìu cơn chua [Dm] chát
Có [G] khi rơi phía tâm [C] tư
Ngập [G] ngừng sương khuya mờ [Am] giăng
Vỡ [E7] nhòa trên tay tàn [Am] tứa.
Ngày [G] dài ta hay rong [Dm] chơi
Đời [G] đá chưa vàng gót [C] rêu
Sót [G] lại bên trời xưa [Dm] cũ
Ngược [G] dốc bước [E7] chân mệt [Am] nhoài.
Ngồi [Am] viết câu thơ dùng [Em] dằng
Gợi [A7] thêm nỗi lầm mê [Dm] hoang
Một [G] thuở tôi trao tình [Dm] đêm
Gửi [G] gió mang [E7] đi muộn [Am] phiền.