Qua núi, qua sông, qua đồng lúa chín, ta nghe xao xuyến tiếng gọi thiết tha.
Ngọn lửa trong tim những chiều hành quân, sáng lên lời ca những người anh hùng.
Qua đất trung du xanh màu lá biếc. Quê anh yêu dấu, tím đỏ đồi sim.
Chân bước đi xa lòng còn để lại, quê hương anh đấy, ngỡ quê hương mình…
Nguyễn Viết Xuân, lời anh nói thiết tha, theo ngọn gió bay xa, như khúc ca giục giã,
thôi thúc trong lòng tôi, tiến quân trên đường dài.
Đường hành quân, qua núi cao vực sâu, tôi đi hờn căm, sôi trong máu.
Nguyễn Viết Xuân, trận địa khắp nơi nơi, anh lại đứng bên tôi, nhằm quân thù mà bắn
đôi mắt như lửa soi, đốt thiêu quân thù này.
Trận địa đây, đất nước của mình đây, lời anh vẫn vang lên nồng cháy.
Kể từ nay, sông núi hay biển khơi, còn in dấu chân anh đời đời.