Còn gì cho nhau sau bao nhiêu yêu thương anh đánh rơi.
Chỉ còn lại nỗi đau, đêm về đêm em luôn mong chờ anh tới.
Cứ thế mong chờ, đến những phút thẫn thờ
Lạc mình trong bơ vơ đôi chân lang thang tìm lối thoát.
Cố thoát ra cảm giác giày vò từng cơn em đang níu lấy
Biết trách ai cứ giấu thật nhiều vì anh vẫn còn đâu đây.
Hứa với nhau, thất hứa để rồi làm đau tim em vỡ nát.
Em hy vọng... ! Em chấp nhận.... ! Một tình yêu.
Có không anh niềm tin, em thoát ra khỏi chính mình.
Đã lâu anh lặng thinh, vì anh mà em câm nín!
Nói ra cũng vậy thôi, em biết em mất anh rồi
Tình đầu phai phôi!
Giải thoát cho nhau ngày mai, không giữ những gì sót lại
Đúng hay em đã sai ? Chẳng qua là do cả hai
Phút chốc em nhận ra, em sẽ yêu thương lấy mình.
Để em không hy sinh vô nghĩa vì ai kia!