Ngâm:
Công Cha, nghĩa Mẹ cao vời
Nhọc nhằn chẳng quản, suốt đời vì ta
Nên người, con phải xót xa
Đáp đền nghĩa nặng, như là trời cao
Vọng Kim Lang:
Công đức song thân
To lớn như biển trời
Không có chi sánh bằng
Lòng cao cả của mẹ cha
Dẫu cho con có sai lầm
Thì người cũng khoan dung từ bi
Dù rằng cuộc đời trăm phần đau khổ
Tính toan mọi điều
Làm vất vả quanh năm
Mẹ Cha cũng không ngại ngần
Vì con mà chẳng quản gian lao
Miễn sao con được nên người
Dù thân gầy, ốm đau chẳng màng chi
Từ khi lúc bé ngây thơ
Đến khi nên người tài hoa
Cũng không sao rời vòng tay
Đã chở che dắt dìu dạy khuyên
Vọng cổ:
Lòng quảng đại của Mẹ Cha ví như biển trời lai láng
Chín tháng cưu mang ba năm bồng ẵm, dành ướt nhường khô miễn sao cho con khôn lớn nên người
Khi con được thành danh thì Cha Mẹ mới hé môi cười
À...ơi... nuôi con chẳng quản chi thân
Bên ướt Mẹ nằm, bên ráo con lăn
Biết khi đền đáp khó khăn
Lên non xanh đá xây lăng phụng thờ
Ôi! Cha Mẹ quá đổi nhọc nhằn, suốt cả cuộc đời luôn hy sinh vì con trẻ
Ta được nên vóc nên vai thành người sang cả
Thì có ai biết chăng ta đổi lấy bằng bao giọt mồ hôi nước mắt của Cha Mẹ mình
Người đã cho ta biết mấy ân tình
Dẫn bước con đi trong những ngày đầu chập chững, an ủi vỗ về khi con khóc đòi ăn
Nếu gặp phải cảnh nghèo thiếu trước hụt sau, Cha Mẹ phải tảo tần đổi lấy bát cơm manh áo
Sự hy sinh hoàn toàn vô vụ lợi, ôi! trái tim nhân từ con không thể nào quên
Mẹ cha ơi!
Con xin thắp nhang khấn nguyện, tâm thành cầu xin
Kính mong đức Phật trên ngài chứng minh
Lòng con tha thiết chân thành
Mong sao Cha Mẹ được an lành
Phận làm con phải giữ tròn hiếu đạo
Không sổ sàng, không thô lỗ nghênh ngang
Phải nên nói năn nhã nhặn
Biết vâng lời giáo huấn của Mẹ Cha
Bởi thế cho nên trong sách có câu:
Phụ Mẫu chính là hai vì Phật sống
Muôn việc lành, hiếu hạnh đứng đầu tiên
Thập ngoạc cưu mang, tam niên nhu bộ
Phận làm con không sao quên được
Công dưỡng dục, Cha Mẹ ân trọng
Tích cù lao lấy lượng nào đong?
Còn Cha với Mẹ là phước lành tối cao
Nếu một mai Cha Mẹ đã qua đời
Thì dù cho con nuối tiếc cũng muộn rồi!
Vọng cổ:
Chiều nay đứng trước cổng Tam Quan nhìn những chiếc lá vàng rơi lả tả.
Lòng lâng lâng dạt dào bao nỗi ưu tư êm ả
Bỗng đâu xuất hiện trong con hình ảnh thân thương của hai đấng sanh thành
Trời vào thu lá phải xa cành
Chân bước đi với nỗi niềm khắc khoải, liên tưởng đến ngày Cha Mẹ phải đi xa
Vì lá già lá không giữ được ở trên cây, Cha Mẹ tuổi già cũng phải rời xa dương thế
Mất Cha, con sống u ơ
Mất Mẹ, con sống bơ vơ một mình
Tiếng chuông chùa như cảnh tỉnh khách trần gian, lời kinh kệ đã xóa tan bao phiền não
Hỡi những ai là người con hiếu thảo! mau quay về Tam Bảo để cầu xin
Chắp tay khấn vái Phật trời
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con
Cha Mẹ còn, gót đỏ như son
Một mai Cha Mẹ mất gót con dính bùn
Lòng nhẹ nhàng như chợt tỉnh khách liêu trai, như nhắc nhở ai giữ tròn câu hiếu đạo
Dù cho có nói cạn lời cũng không hết được ơn người sanh ta