Đã quá muộn cho sự sám hối nơi con, tội lỗi đã mang đi lời dạy của mẹ.
Giờ đây con muốn trở lại với vòng tay khô cằn mà ngày bên mẹ con chẳng bận tâm.
Mẹ nâng con dậy bước con đi mẹ dõi theo từng nhịp tim đập nhanh hay chậm mà con vô tâm vô nghĩ. Một bước tai họa với đứa con, một gánh vai mẹ không lời than. Lặng lẽ một mình, mẹ khóc một mình.
Phải trách số phận làm mẹ rơi nước mắt, hay sự ngu dốt của đứa con trai?
Con đã tự ngã mà không phải ai xô đẩy, con không thể về với gia đình nữa rồi!
Con nợ mẹ một lời xin lỗi, kiếp này con không thể nói: Con nợ một cô vợ hiền, con nợ mẹ một đứa cháu ngoan. Con đã biết khóc cho một tình yêu, cho hơi ấm trong hơi thở cuối cùng.
Bầu trời đen đã khuất bóng mẹ, con đi nhé mẹ...mẹ đừng buồn!
Đã quá muộn vì lời xin lỗi, kiếp này con không thể nói: Con nợ mẹ...con nợ mẹ! Con đã biết khóc cho một tình yêu, cho hơi ấm trong hơi thở sau cuối".
Bầu trời đen đã khuất bóng mẹ, con đi nhé mẹ...mẹ ơi!