Ngày bên nhau con đường xưa bước đi chung đôi
Bến sông chiều mình hẹn nhau từng chiều đón đưa
Lời yêu thương không thành câu chưa nói nên câu nên đành thôi
Nào ngờ đâu vội xa nhau em xa tình tôi
Ngày em đi mưa buồn rơi ướt hoen đôi mi
Bến sông chiều chẳng còn ai mình tôi bước đi
Giờ tiếng yêu thương chưa kịp trao nỡ sao vội xa
Lòng buồn mênh mang Mến xa xôi riêng tôi lẻ loi
VER 1:
Nhiều năm rồi xa quê không thấy Mến tôi về
Lên Sài Gòn trán lệ Mến đâu còn nhớ quê
Mến quên bông điên điển ai hay bẻ tặng mình
Dù bao năm trôi qua cũng vậy anh vẫn luôn mang trọn tình
Mến còn nhớ không em cây cầu tre lắc lẻo
Ngày thơ mình thường ra đây chơi xìm búa bao kéo
Biết bao lần anh chọc em dỗi nói không chơi với anh nữa
Anh hái tặng nhành bông điên điển vì sợ em giận dây dưa
Mến ơi cuộc sống em ra sao
Có niềm vui hay chật vật nơi thành phố nhiều màu
Đi đên nay đã lâu như vậy sao không liên lạc cho nhau
Ở xóm mình anh và bà con luôn trông em về biết bao
Hay là tại thôn mình nghèo Mến không về đây nữa
Hay là tại chân chạm bùn mỗi khi trời đổ mưa
Nghe tiếng lòng mình thở dài mang tâm tư chất chứa
Chắc có lẽ nơi thành phố lớn đã khiến Mến quên chuyện xưa
MEL:
Lòng hóa cô liêu trong đêm buồn thiu
Nhạc sầu vang trong đêm quạnh hiu
Đàn ai oán tiếng tiêu sầu buông lả lơi
Phút chia ly em quay vội đi
Ướt đôi mi anh mong chờ chi
Lòng ray rứt nhói đau khi ân tình xa
Nhớ dáng ai từng chiều trên bến nước xưa
Hình bóng khắc sâu trong lòng anh mãi
Sẽ mãi luôn là người trong tâm trí anh
Dù đã mãi xa rồi chẳng còn chi nữa
VER 2:
Sáng nay nghe chú Tư nói con Mến về nhà
Cuối cùng Mến cũng về bao năm tháng bôn ba
Tui mừng rỡ chạy đi gặp Mến, Mến nay thay đổi nhiều quá
Không còn là một cô gái quê, chút nữa tui nhìn hỏng ra
Mến ơi em về đây nhưng lòng ở phố thị
Hai đứa ngồi lặng im chẳng biết nói điều gì
Anh nghĩ về bờ sông cùng em hái bông điên điển
Còn lòng em luôn nghĩ Sài Gòn sau những ngày xa biền biệt
Bây giờ mình tương phùng nhưng không còn nhìn về nhau
Em kể cho anh nghe về một người bạn trai giàu
Hai người sẽ đám cưới vào tháng giêng của năm sau
Lúc này anh cũng như chết lặng trong lòng trăm ngàn nỗi đau
Lục bình ơi bây giờ Mến đã thương ai rồi
Tui buồn cho đời mình có căn chòi lá thôi
Tui chúc Mến hạnh phúc với những gì Mến chọn
Vùng quê nghèo từ nay khép lại câu chuyện tình chưa tròn