Khi vừa sinh ra tôi đã không nhà ,
Không cha không mẹ không có họ hàng .
Người đời mỉa mai dối trá ,
Đêm đêm lạnh lùng buốt giá ,
Nằm co ro giữa bao người qua .
Xin đời ban ơn ,
Lưng chén cơm thừa ,
Tôi sống âm thầm như kiếp bọt bèo .
Người ta gấm hoa trải lối ,
Riêng tôi mịt mù tăm tối ,
Bởi sinh thời có ai chọn được mẹ cha .
Người ơi , tôi phải làm sao .
Giữa đời phồn hoa không nơi nương nhờ không có người thân .
Số phận hẩm hiu chợt nghe nước mắt rơi đầy ,
Nhiều đêm tự hỏi trong lòng mẹ cha giờ đang ở đâu .
Đời ơi , xin đừng bỏ tôi .
Tôi tội gì đâu không cha không mẹ , không có người thân
Mở lòng thương tôi vì tôi không có tội tình
Vì tôi máu đỏ da vàng vì tôi cũng kiếp con người
Xin trời cho con , về với gia đình
Dù chỉ một lần trong giấc mơ về
Rồi mai thức tỉnh cơn mê
Tôi cam chịu đời gian khó
Bởi thói đời hay miệt thị con hoang .