Con đường làng quê nắng trãi ban chiều gió hắt hiu ôi buồn thiu.từ độ người yêu rời quê lên phố đã ba năm vẹn tròn còn lại tuần trăng sao chưa thấy anh về như đã hẹn thề trong lúc anh đi xa . Mai là người ta sính lễ câu trầu đến đón đưa em về đâu, tình mình còn chi ngàn câu anh nói anh yêu em trọn đời. Lời nào anh hứa như gió mưa ban chiều rơi như cánh diều để tình chìm trong bế dâu.
Anh đi đâu bao lâu nay chẳng trở về quê nhà, trầu vàng phai lá câu cũng đã bao lân rơi rụng tầm chung cho nỗi nhớ mênh mông ,chờ anh về nhưng nay hết rồi người đi xa mãi luyến nhớ một mình ai con đường tình phai nắng dãi mưa dầm dấu vết yêu trong buồn thiu rồi một ngàn đêm, ngày đêm sau nữa có quên được chuyện lòng ,vì người con gái đã lở yêu ai rồi nhung nhớ một đời dù tình đó có phôi phai