1. Nơi cuối con đường, em vẫn đứng một mình bơ vơ
Cứ ngẩn ngơ xem tình yêu mình đã tan vỡ
Ở phía xa xa, anh cùng ai say đắm thiết tha
Cũng đúng thôi mà, bởi giờ ta chẳng là gì cả.
2. Đã cố đôi lần, yêu đậm sâu mong người sẽ thấu
Người cũng buông tay, để lại đây bao nhiêu ngang trái
Ai sẽ thấu hiểu khi tình yêu như nắng cuối chiều
Dù cố thương nhiều, khi đêm về thì cũng cô liêu.
ĐK:
Có lẽ làm người cô đơn, tốt hơn yêu rồi đau đớn
Chẳng bận tâm vì ai mỗi khi dỗi hờn
Sẽ thấy nhẹ lòng hơn khi, yêu anh hơn cả lý trí
Đến cuối cùng anh cũng rời bỏ ta đi
Có lẽ làm người cô đơn, những nổi đau chẳng còn thêm lớn
Mặc ai sai ai đúng cũng không quan trọng
Bước tiếp nhẹ lòng cho qua, quên hết đi muộn phiền dối trá
Tất cả rồi sẽ lại bình yên thôi.
1. Nơi cuối con [Am] đường, em vẫn đứng một mình bơ [Em] vơ
Cứ ngẩn [F] ngơ xem tình [G] yêu mình đã tan [C] vỡ
Ở phía xa [Am] xa, anh cùng ai say đắm thiết [Em] tha
Cũng đúng thôi [Dm] mà, bởi giờ [Em] ta chẳng là gì [Am] cả.
2. Đã cố đôi [Am] lần, yêu đậm sâu mong người sẽ [Em] thấu
Người cũng buông [F] tay, để lại [G] đây bao nhiêu ngang [C] trái
Ai sẽ thấu [Am] hiểu khi tình yêu như nắng cuối [Em] chiều
Dù cố thương [Dm] nhiều, khi đêm [Em] về thì cũng cô [Am] liêu.
ĐK:
Có lẽ làm [Am] người cô đơn, tốt hơn yêu [Em] rồi đau đớn
Chẳng bận [F] tâm vì [G] ai mỗi khi dỗi [C] hờn
Sẽ thấy nhẹ [Am] lòng hơn khi, yêu anh hơn [Em] cả lý trí
Đến cuối [Dm] cùng anh [Em] cũng rời bỏ ta [Am] đi
Có lẽ làm [Am] người cô đơn, những nổi đau chẳng [Em] còn thêm lớn
Mặc ai [F] sai ai [G] đúng cũng không quan [[C] trọng
Bước tiếp nhẹ [Am] lòng cho qua, quên hết đi muộn [Em] phiền dối trá
Tất cả [Dm] rồi sẽ [Em] lại bình yên [Am] thôi.