Có lẽ, giá trị của cuộc sống quá lớn lao, để ngồi xuống
và viết 1 bài nhạc đơn giản không thể nào
thổ lộ được hết những cảm xúc lắng đọng nhất....
:::::::::::::::: :::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::
thằng bạn thân nhất của nó...đã bán đứng nó với giá là 3 xu...
bỏ mặc đi những thời gian cũng xông pha ngày cũ...
chỉ vì những lời ra tiếng vào mà giá trị của nó đã bị mây đen kéo bao phủ ...
không đủ, chưa đủ...quá đủ ...
máu chẩy trên khắp cơ thể nhưng mà nó chưa ngủ ...
có thể là những lời đàm tiếu đã kiến đôi mắt nó mù lòa ...
và con tim nó như muốn khóc òa ...
những lúc nó cô đơn, những lúc nó hiu quạnh...
nó cần có 1 ai đó bên cạnh
nó cần 1 cái tai mà lúc nào cũng có thể nghe câu chuyện mà nó giãi bầy...
và không hẳn là cái tai ấy đang lắng nghe những gì nó nói ...
nhưng nó không đòi hỏi...
vì thằng bạn của nó không bao giờ kêu la mệt mỏi ...
cùng với nó tìm tòi để vạch ra một hướng đi mới ...
cùng nhau xông pha cùng tiến tời ...
khi động lực vô hình nào đó là lời mời ...
tác động vô giác nào đó là đích tới ...
nhắm mắt nghỉ vài giây, mở mắt ra lại là 1 ngày mới...
những đề án vạch ra, thực hiện mệt mỏi không kêu la ...
và những chất kích thích nhân tạo là sự sống là tiếng ca ...
là giai điệu, là mạch sống cho qua những ngày đông lạnh giá ....
và có lẽ ...đó là thời những gian đẹp nhất mà nó đã sống trong ảo tưởng ...
như 1 cặp tình nhân song kiếm hợp bích nó hòa mình trong yêu thương ....
lấy nhạc làm bạn
cần sa bao phủ cuộc sống vô thường ... không quan niệm phương hướng ...
thành quả, sản phẩm là quà thưởng....
nụ cười nở rộ cùng nhau biểu dương ...
get high and forget about the mother *ing life ....
thằng nào đúng hay thằng nào sai ...
đi đến cuối cuộc chơi này thằng nào ra đi và thằng nào ở lại ....
nhưng không ngại ... vì nó đã cố gắng hết sức ...
lời nói của nó hiện giờ không câu nào là thực ...
có thể là nó đã quên đi khái niệm mẫu mực mà thực sự là nó đã cảm thấy tức ...
...và dẫu nó có cố gắng biện minh thì những gì nó làm cũng không còn đủ sức
để hàn gắn lại giọt nước tràn ly...
và có lẽ cái nhìn của nó đã thật sai ...
hãy nhìn vào sự việc xảy ra ... nó không thể trách ai...
nó chỉ nên trách chính nó đã không đủ tế nhịn để nhìn lại...
nó đã sai khi nó đã đặt hy vọng quá lớn vào giá trị để thất vọng
tất nhiên, nói ra câu nói đó nó đâu có dễ,...và thôi hãy dừng lại nơi cổ họng ...
đóng cặp môi lại, bờ mi... và có lẽ thế là xong....
:::::::::::::::: :::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::
như một bài tình ca còn dang dở, ...
như một nửa melody còn lại cần phải thực hiện....
nhưng nó chỉ học được 1 điều là ...
có hợp thì có tan, có bạn thì có phản...
và phải chăng đó là cái lẽ thường tình của cuộc sống...