Cơn mưa rơi ngoài hiên rất lâu nào ai biết đâu
Em lang thang tìm nơi chạy trốn ra khỏi miền kí ức sâu
Sao con tim buồn biết mấy
Anh nơi đâu người có thấy
Những phút giây yếu lòng
Chờ người đến bên ôm em thật lâu,bên cạnh anh thôi
Bao lâu ta chẳng gặp nhau
Mong em quên người thật mau đi những nhớ nhung
Nhưng sao thật khó khăn khi ta lại trông thấy nhau
Người nhìn em mỉm cười rất lâu
Còn em chẳng thể bình tĩnh nói câu
“Chào anh nhé đã lâu dạo này anh có vui?”
Nhớ…từng lời hứa lúc trăng lên cao vời vợi
Hát…từng lời hát…rất thương
Nỗi…buồn giăng kín nơi con tim em cô quạnh thêm
Chỉ vì nhớ anh thế nên bình minh chẳng còn ấm êm
Mình em ôm hết tất cả tổn thương ngây dại
Đợi chờ câu nói :”anh rất nhớ em về với anh đi”
Mà ngờ đâu sóng gió quá lớn ta chẳng thể nào
quay trở về
Vì tình mình đã đi thật xa có hay từ bao giờ?
Em đã quên chưa những lần anh chạy xe đón và đưa
Quên kỉ niệm ngây thơ khi xưa hai đứa chạy trốn cả mưa
Ánh sao trên bầu trời rộng, đã chẳng sáng như ngày đầu
Anh chỉ là không muốn rời mộng, không muốn dùng rượu để giải sầu
Ta cố gắng trở nên hoàn hảo rốt cục lại chẳng dành cho nhau
Như họ cũng biết là anh từng viết ta như miếng trầu và mo cau
Chỉ đi cùng nhau 1 đoạn đường vì không có chung 1 đích đến
Có những thứ không thể chạm được, là do trời tính hết
Và đêm xuống thì cũng là lúc mà nỗi buồn đến bên anh
Ngày hôm đó lựa chọn ra đi để bầu trời ấy thêm xanh
Em đã không giữ anh lại, kỉ niệm đấy quên nhanh
Và đến sau cùng thì em cũng vậy, sẽ chẳng còn nhớ tên anh.
Có lẽ đã quá xa xôi
Để yêu được thêm một ai
Kí ức đã quá thân quen
Chìm sâu vào trong lòng mãi
Con tim cứ nhói thêm đau khi màn đêm buông nơi mình em trong căn phòng
Lại ngồi ngẩn ngơ một mình đơn côi…
Mình em ôm hết tất cả tổn thương ngây dại
Đợi chờ câu nói :”anh rất nhớ em về với anh đi”
Mà ngờ đâu sóng gió quá lớn ta chẳng thể nào
quay trở về
Vì tình đã đi thật xa có hay từ bao giờ?