Có bao giờ em trở lại đây Đứng dưới trời cao ngửng trông mây Nghe gió hắt trong cây nhắc lại thời thơ dại Cuộc đổi thay còn lại ai... nay đã được nghỉ ngơi Dẫu cho tình có ngậm ngùi khơi Đến những ngày vắng lạnh xa xôi Trong mỗi vết trăng soi có một lời réo gọi Của tình xa, của người xưa Đã đổi thật thành mơ Đêm thao thức mây đưa Đêm rưng rức sao thưa Quanh mình nghe đã lạ Ai xa đã xa chưa Ai quên đã quên chưa Thôi nặng lòng chi nữa Có tay nào che nổi trời mưa Cho vai đừng ướt nặng bơ vơ Hãy nói với đêm khuya Một lời nói nhỏ Tình là chi mà nhiều khi chôn được ở lòng ta Tình là chi mà nhiều khi chôn lại nở thành hoa