Bước đến bên tôi như làn gió
Khẽ lướt nhanh bay theo ngàn mây
Mang theo là lời hẹn ước ấy
Để nỗi buồn ở lại nơi đây
Chẳng lấy.....
Một tình yêu chẳng sai chẳng đúng
Chỉ kỉ niệm vỡ tan là lúc rất đau lòng
Như lời cô ấy nói
Không sao mà vì đêm về
Vẫn luôn có người ở bên vỗ về an ủi
Màn đên chưa kịp tắt
Pháo hoa tàn như tim vỡ tan
Trời còn chưa kịp sáng
Ánh dương đã vội vàng dở dang
Lời cô ấy đã nói cùng tôi
Sợ một mai này tôi cũng quên mất thôi.
Màn đêm chưa kịp tắt
Pháo hoa tàn như tim úa tàn
Trời còn chưa kịp sáng
Tôi còn ôm mộng mơ giữa đàng
Không lo sợ ngày mai sẽ đến
Tôi chỉ sợ sẽ phải thức giấc đang mơ.
Điều anh lo nhất chỉ sợ sẽ phải thức giấc đang mơ . . . . . !