Màn đêm trôi với nỗi đau con tim thinh lặng
Người năm ấy cớ sao vẫn không quên được
Khoảng trời thanh xuân của tôi đã bị muội mê
Càng cố quên lại không quên
Cố yêu lại lênh đênh
Một nỗi buồn không tên
Lại Bước qua từng chốn cũ
Cố ghì chặt cảm xúc
Cứ Thế tim thắt lại
Cả khoảng trời hôm ấy bỗng dưng mập mờ
Chẳng nhớ củng chẳng thể quên
Hơi thở gấp cũng chẳng giữ được nhịp tim…
Càng không thể nào thiếu vắng, càng không thể nào bên em
Người con gái mỹ miều..
Người Làm tôi điêu đứng , làm tôi bối rối thật đậm sâu
Chiều năm ấy tôi chẳng thể nói ra,
Rằng đã si mê 1 đời.
Cũng chẳng can đảm nói ra thật lòng từ tôi … đã si một người.