Tôi viết vào đây chuyện nối tiếp tình yêu hai mái đầu, ước mộng đẹp tươi tuổi đương xuân mà sao chia lứa đôi. Từng đêm Lan khóc thầm trong cay đắng, sớm ly tan vì duyên kiếp dở dang, hoa thơm mau tàn, ai hay cho nàng cánh chim lìa đàn. Lan gói niềm riêng tìm quên lãng ngày qua bên mái chùa, sớm chuông chiều kinh mặc thời gian dần trôi trong tái tê. Nàng không sao xóa tình yêu xưa cũ dẫu cho con thuyền neo bến đường tu, Lan không mong chờ nhưng Lan bây giờ mấy ai nào ngờ. Những chiều phai nắng nàng thường ra ngồi bên gốc bồ đề, đem bao tâm sự gởi vào hư vô vi Lan cố tìm quên. Nhưng một ngày kia nàng bắt bướm đặt kề bên cánh lan, hoa cùng với bướm ép chung một trang sách chôn cùng một nấm mồ. Ai đã từng yêu cảm thông nỗi niềm đau thương với nàng, mối tình đầu tiên nàng đành chôn vùi theo đôi bướm hoa. Sầu cho thân gái tình duyên ngang trái, tiếng chuông đêm dài như tiếng thở than như đem tin buồn, như gieo hoang tàn đến cho đời nàng.