Anh mãi gọi tên em – Mỵ nương ơi giờ em nơi đâu ?
Và nay em còn nhớ ? Dòng sông tắm mát tuổi thơ
Nam nhi sống chấp nhân đồi lần bại danh
Ngại ngần chi ngã đôi lần lại đứng lên
Ta không quên nỗi đau, năm xưa ta đến sau
Ta dâng mưa đầy trời nào vì đâu ghen tuông
Sơn Tinh kia ngươi vẫn một đời lầm to
Ngươi đã thắng không công bằng đừng quá vui
Vua xưa thiên vị ngươi.
Mỵ nương đâu ưa gì ngươi
Bao nhiêu Voi – Ngựa – Gà cũng chỉ thế mà thôi
Ref:
Nước dâng mù khơi ngàn năm vẫn thế biết bao đầy vơi
Vết thương chưa liền da, Thủy Thần vẫn mãi nỗi đau tàn phá
Dù bao năm tháng có tràn qua ?
Nước dâng từ nơi một thời oan ức khi biết nào nguôi
Hãy thấu hiểu lòng ta, một đời tay trắng vẫn mơ ngày xa
Mỵ Nương nay hỡi em có thấu ?
Cũng có lúc ta tự nhìn lại chính ta
Kẻ thua đau đo lại mình mà đứng lên
Ta mang thân nỗi đau, dầu sao ta cũng tới sau
Nhưng mãi mãi trong lòng Mỵ Nương thân thương
Hãy nhớ dẫu chỉ một lần mà thôi
Mỵ Nương ơi Thủy Thần này còn nhớ em
Mong cho em bình an
Ở nơi xa hoa vời cao Hãy nhớ tới mối tình một dòng sông xa xôi.
“Ở nơi xa đó, trên đỉnh núi cao từ đấy.
Em còn có nhớ về những ngày xưa, cho dù chỉ là một ước mộng mà thôi
Em hãy là một con thuyền nhỏ và anh sẽ đưa em tới chân trời với những con sống mơn man không mỏi mệt.
Nhưng từ đáy sâu trong lòng mình anh lại chỉ muốn đánh chìm con thuyền ấy để mãi mãi – để mãi mãi Ôm em vào lòng BIỂN – CẢ – VĨNH - HẰNG”.