Ta đi giữa chốn bụi hồng.
Trăm năm rồi cũng một vòng mây tan
Mai này nhớ lễ Vu lan
Đọc kinh Bát Nhã hân hoan cuối đường
Vô ưu đóa nở Vô thường
Cõi đau vô thức mù sương đất trời
Trong tay từng đóa ngậm ngùi
Cầm như nghiệp chướng, luân hồi mai sau
Có gì để lại cho nhau,
Bờ mê bến giác trái sầu tâm ca
Quẩn quanh trong cõi ta bà
Chỉ xuân trong cái gọi là đêm mơ
“ Cầu Kinh Màu Áo Tu Hành”
Dấu chân tiền kiếp, nhân gian bến bờ
Sắc không trong cái vô vàn
Nghiêng ly thấy cái điêu tàn trong ta
Cho dù nguyệt tỏ lầu hoa
Đời bao nhiêu cũng chỉ là hư không
Rồi đây vẫn chốn bụi hồng
Rượu sầu chẳng cạn, mà lòng tràn dâng…