Cố bước tiếp hoang mang để rồi âm u xa kia mịt mù
Khói trắng xa mờ che vầng trăng não nề
Tìm hình bóng nơi đâu hoang lạc giữa đêm vô vọng
Cơn ngủ mơ thẳm sâu về đâu vô hình.
Đôi tay ai khẽ lướt trên làn môi nhẹ nhàng
Rồi bất giác cánh tay ôm anh từ sau rất gần
Ngọt môi hôn như bao lần làm anh quên đi niềm nhớ
Cứ ngỡ cứ ngỡ như là giấc mơ.
[ĐK:]
Chợt bỗng em sao dần xa khuất xa rời
Vội níu tay em về nơi phía anh chỉ là vô vọng hư ảo
Như làn khói đã tha .
Vụt biến nhanh ô hay chợt thức giấc ngỡ ngàng
Chỉ còn đêm đen trong vô vọng
Người về chi cho bao niềm đau thêm dài.