Anh bỏ trường xưa, bỏ áo thư sinh theo tiếng gọi lên đường Anh đi vì đất nước khổ đau, anh đi anh quên thân mình. Em vì anh tóc bới chẳng lược cài Thôi điểm trang, má phấn chẳng cần dồi Xa phồn hoa với những chiều dập dìu Cho anh vững lòng, anh đi. Đêm rồi lại đêm, một bóng đơn côi em nhớ người phương trời Tâm tư chẳng biết nói cùng ai, đơn sơ, em ghi đôi dòng Mong người đi giữa súng đạn chập chùng Xin hiểu cho giữa cát bụi thị thành Bao giờ em cũng vẫn bền một lòng Thương anh suốt đời, anh ơi. Mai kia anh trở về, anh trở về Dẫu rằng dẫu rằng không còn vẹn như xưa Dù anh trở về trên đôi nạng gỗ Dù anh trở về bằng chiếc xe lăn Hoặc anh trở về bằng chiến công đầy Tình em vẫn chẳng đổi thay. Anh giờ ở đâu? Đồi núi cao nguyên hay cuối miền sông Hậu? Đêm nay ở đó gió lạnh không? Sương khuya có giăng giăng đầy? Phương này em với những lời nguyện cầu Cho người đi sẽ có ngày trở về Cho tình ta thắm thiết tựa ngày đầu Xin cho chúng mình còn nhau. Mai kia anh trở về, anh trở về Dẫu rằng ... dẫu rằng không còn vẹn như xưa Dù anh trở về trên đôi nạng gỗ Dù anh trở về bằng chiếc xe lăn Hoặc anh trở về bằng chiến công đầy Tình em vẫn chẳng đổi thay.