Một người con gái đứng nghiêng nghiêng vành nón lá
Đường chiều bờ đê lối xưa kỷ niệm khó phai
Lòng nàng sao lưu luyến quá, hẹn hò một người đi xa, mà năm tháng đã dần qua.
Chuyện tình chung thủy có em bên bờ sông vắng
Ngày ngày ra đón biết đâu anh còn nhớ chăng
Lệ buồn đêm khuya thức trắng,
Chiều chiều nhìn theo ánh nắng, lời thề ước dưới ánh trăng.
Tình là tình cô đơn gió lạnh mùa đông
Ngọn đèn dầu chiếc bóng nơi cô phòng
Và mỗi lần chim én đưa tin con đò sang sông, môi mắt em chờ mong.
Sầu thương đã lỡ, trách chi duyên mình dang dở
Đời người con gái chỉ có một lần ước mơ
Nào ngờ tình yêu trắc trở, tình đẹp là tình bơ vơ, chờ người đến bao giờ...