Màn đêm xuống nơi đây lạnh căm
Lạnh vai áo nhớ bao kỉ niệm
Chợt cơn gió đi qua khẽ chạm, bàn tay ai rét run
Một góc phố khi xưa đùa vui, giờ chỉ là trong dĩ vãng đi xa mãi mãi
Vì sao em bước đi ?
Vì sao em nói đi
Vì sao em chỉ muốn làm anh nhói đau ….?
Yêu là yêu mãi nhé ….
Chẳng vì sao mà yêu mãi thế ….
Lời nói đó cũng chỉ, là như phút giây ban đầu mình mới quen nhau
Để giờ đây vỡ tan ….
Màn đêm xuống mình anh
Chờ mong em trong đêm …lạnh căm…
Và nơi đó em có nhận ra chính em ?
Bước theo con đường lạnh băng giá
Nhưng em đâu biết rằng nơi đây anh chờ em mãi