1. Ai đo nông sâu đại dương nơi giấu ánh sáng mặt trời
Và ai đo tâm can người thương vài lời sầu cay trao đi quên tới nơi rồi
Trời xanh bao la cơn gió lắng nghe vâng lời mùa chớm đông
Chốn màu tình ươm nắng ngàn năm có giông.
2. Ta đi ngang qua đời nhau chưa lần ghé thăm bên nơi thâm sâu tình nồng
Và ta không mong thêm gì đâu về rừng chẳng bay như con chim quý trong lồng
Bàn tay đan yêu thương ấy vá may không vừa từng vết kim
Cứ tìm hoài không thấy hồng hoa xanh tím.
ĐK:
Tình đời trôi như cánh buồm thuyền căng đón gió ngàn thu
Yêu hóa như không quen do quá yêu nên thành người dưng
Thà làm cơn mưa xế chiều hoàng hôn tí tách lời ru
Thân sắc nghe cung đàn tan biến trong muôn vàn hình dung.
* Ta và tâm hồn không đường chung một lối
Đau ngoài da nhiều mấy vết thương cũng lành
Đau từ nơi trái tim ôm và mang theo suốt một đời
Dòng nợ duyên sao tránh.