Có một chiều hoàng hôn tím bên sông,
Mùa thu úa phai sắc mây pha hồng,
Buồn mình tôi, thương nhớ mãi khôn nguôi,
Trong tiềm thức xa xôi, cố quên một người thôi.
Thoáng một loài hoa biên biếc ngát hương,
Loài hoa đã quen màu tên kỷ niệm,
Chiều dần tắt, trong khói nhớ đê mê,
Đếm từng bước chân lê, một mình tôi đi về.
Còn nhớ ánh trăng xưa sáng soi đôi đầu,
Còn nhớ mái tóc thề buông lơi dáng em ngọc ngà.
Vì đời còn hợp tan, xin vùi lấp kiếp hoang tàn.
Vì tình là phù du, thôi thương tiếc sắc hoa ngàn.
Nỗi nhớ thôi dâng tràn thì nhắc chi chuyện buồn bấy lâu?
Ước người về nơi người vẫn khát khao.
Hoàng hôn tím phai, chiều cơn mưa rào.
Buồn lại rơi, khi tiếng nấc chưa vơi
Sao tình quá xa xôi, đời ai vẫn lẻ loi.