Chiều rơi con bướm bay đi rồi
Sao còn ngồi đó ngậm ngùi mà chi
Chiều rơi đã bảo đừng đi
Sao người đi mãi quên lời thề năm xưa .
Chiều rơi vàng quá sơn khê
Bóng câu qua cửa não nề đợi mong
Ta ngồi lặng ngắm thinh không
Còn còn mất mất mà lòng xót xa
Người ơi! Trách chi ai hỏi ông Trời
Con Tạo xoay vần cho ta nhớ người
Chiều chiều, rồi chiều chiều lặng ngắm chiều trôi
Buông tay rồi cũng mắt môi hững hờ
Người ơi! Buồn trong bụi chuối bơ vơ
Vàng ơi! Nắng tắt sau bờ sậy lau
Buồn trong cánh bướm hững hờ
Khóc làm chi nữa lệ buồn hoen mi.