Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông.
Thấy chiếc lá rụng rơi bên thềm.
Lá đã úa vàng mới khi nào.
Lá xanh đã đi đâu về đâu.
Có thiếu nữ ngồi bên dòng sông.
Ngước mắt thấy mùa đông đã về.
Đếm chiếc lá rụng cuối chân đồi.
Bỗng dưng hát vu vơ mà thôi…
Hỡi chiếc lá nào bay về trời.
Có gửi lời với tôi.
Hãy giữ lấy dùm tôi nụ cười (và) đức tin ở con người.
Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông.
Ứa nước mắt vì tay em gầy.
Đếm lá rớt rụng cuối chân đồi.
Lá xanh, có phai như đời em.
Hỡi thế giới ngày mai về đâu.
Cất tiếng hát để vơi nỗi sầu.
Tiễn chiếc lá về nơi xa vời.
Bỗng dưng hát vu vơ mà thôi…
Bay, bay thật xa thật xa đám mây đen kia để yên giấc mộng lành.
Mơ cho ngày sau còn xanh mãi.
Mơ em ngày mai bình yên như lá…
Hỡi chiếc lá nào bay về trời......