Có lần thức dạy soi gương nhìn ánh mắt mình
Lặng im nhìn từng biến đổi trên khuôn mặt
Người trong gương là chính tôi khuất trong tận sâu tâm hồn
Người đó là bóng đen khuất sau hàng cây khô tàn
Người đó là bóng ma trốn đi khỏi chốn (cõi) thiên đàn làm tôi sợ hãi chính mình
Giữa đêm lạnh vắng tôi nhìn tôi
Giữa đêm lạng vắng hoang vu không bóng ai
Chiếc gương vỡ tung rơi từng mảnh
Nét mắt biết đi theo mảnh kính vụn
Chiếc gương vỡ tung rơi từng mảnh
Tâm hồn mỉm cười và tôi lại là tôi.