Thanh niên quê tôi làm chiếc gậy hành quên. Đặt cho tên gọi là chiếc gậy trường sơn. Luyện cho đôi chân vượt đường xa không mỏi, luyện cho tinh thần là chỉ tiến không lui. Gậy trong tay mồ hôi đã bóng, màu gỗ quê hương mang cả mối tình dân. Như nhắn nhủ những ai lên đường mà lời hứa với bao người thân. Trường sơn ơi, nơi núi mờ xa mà ta chưa qua, có suối reo, có gió ngàn câycó dốc cao vực sâu mất lối. mây trắng quyện dưới chân bước bồi hồi, có nắng lửa đốt thiêu vách núi ơ..ơ… trường sơn ơi. Ta đến bên người với gậy quê hương. Trường sơn ơi, ta đã lên đường. khi lửa tiền phương đang nhắc ta gấp bước đường xa. Khi thù giặc cướp nước cháy bỏng trong lòng ta.
Thanh niên quê tôi luyện sức thật dẻo dai. Hành quân đêm ngày cùng súng đạn nặng vai người thân yêu trao gậy trường sơn khi lên đường, cùng sôi trong lòng bao truyền thống quê hương. Đạn bom quân thù đang vấy máu. Gương sáng trung kiên bao liệt sỹ còn đây. Như nhắn nhủ những ai lên đường mà lời hứa sắt son đừng phai. Trường sơn ơi, cho dẫu hiễm nguy bền tâm vững chí trong bước đi nghe tiếng đồng quê, nghe gió reo, bờ tre gốc lúa. Nghe tiếng người mến thương vẫn dặn dò:giữ vững truyền thống của đất nước ơ..ơ… trường sơn ơi. Ta đã lên đường với gậy quê hương. Trường sơn ơi, chan chứa bao tình. Cho gậy mòn dốc núi vẫn luôn giữ tấm lòng son. Sức trẻ đi cứu nước vững vàng hơn dãy trường sơn