Em, cuối cùng, lại phải nói câu "em yêu ank"
Vẫn nhớ bầu trời đầy tuyết bay trong màn đêm lạnh lẽo thăm thẳm ấy
Tiếng con tim đập như dấu vết kì lạ của sự rung động
Ank đã thấy em nói ngàn vạn lần "không cần yêu ank bởi vì ank chỉ có thể làm em tổn thương, đừng ngốc nữa, sớm dừng lại đi"
Ank thì bình tĩnh, thoắt xa lại thoắt gần
En biết nói với anh có lẽ là quá sớm
Em suy nghĩ, em nghi ngờ, em tự vấn, cuối cùng em nhận ra
Thì ra nước mắt rơi vì yêu cũng là gieo trồng hương vị ngọt ngào
Chỉ muốn yêu anh nên em với anh đến bên nhau là đã được định trước
Không nhìn, không nghe, không hỏi cũng không thể từ bỏ
Chính ank giúp em nhận ra mình có thể kiên định vì yêu
Chỉ muốn yêu ank, muốn ngày ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy ank
Em biết có lúc em hơi ngang ngạnh
Không quan tâm ank có bất kể quyết định nào, cuối cùng là yêu hay là trốn chạy
Xin lỗi em vẫn không thể thôi yêu ank
Xin lỗi em vẫn không thể bỏ cuộc
Em vẫn không thể ngừng yêu ank.