Đông về, lạnh lùng trên phố mưa nghẹn ngào.
Vì ai đó, vội vã bước chóng qua,không có một chút vấn vương.
Dẫu là, lời hẹn ngày tháng qua, quên vội vã.
Dẫu chỉ là, một lỗi hẹn,một dấu môi hôn nhẹ lướt.
Em giờ là mơ, hoang đường là em.
Giấc mơ ngọt ngào giấc mơ thật buồn không thể quên.
Anh vẫn thường mơ, sống trong đợi chờ.
Chơ vơ, riêng mình anh thôi, sao anh lạc lõng.
Dẫu cho chỉ là mơ.
Hãy cho anh trọn vẹn một giấc mơ.
Phút giây ta gặp nhau trao môi hôn bao yêu thương.
Anh không quên rằng.
Tiếng dương cầm ngày hôm qua.
Chỉ còn lại nỗi nhớ xót xa.
Cứ trong mong hằng đêm.
Dẫu bờ vai nhẹ run.
Dẫu hàng mi đọng lại.
Giọt nước mắt ven thơ buồn.
Của ngày hôm qua.