Mọi người trên thế gian đây
Giàu sang mới đó nhưng rồi chẳng còn lại chi
Cuộc đời là bể dâu, tựa như nước cuốn qua cầu
Buồn thế nhân sao đành hờ hững vô tình
Một mình ngồi trong suốt canh thâu
Nhìn quanh trống vắng thấy mình chẳng còn gì đâu
Cuộc đời tựa phù du tình như những áng mây mờ
Rồi sớm mai thức dậy chỉ là mộng mơ
Một đời người nước trôi như làn mây khói
Đừng nhìn đời nhỏ nhoi rồi ta trách ai
Bao nghiệt oan tính toan xin hãy xa rời
Quên hết đi hận sầu thì cuộc đời vui.
Hãy quay nhìn lại mình đã sống ra sao
Đừng nên trách cứ chớ vội nản lòng buồn đau
Lời dịu hiền tặng nhau là hoa thắm chốn giáng trần
Vật chất trên cõi đời chỉ là phù du