Người ra đi để sầu úa lên trăng vàng,
Để Xuân chết trên đời vắng.
Lệ chia ly nàng còn thấm đôi vai này,
Tạ từ mà nụ hôn nồng nàng cuối vẫn còn tha thiết.
Em hỡi mình đã không chung tình duyên, xa rồi.
Ta hờn trách nhau chi cho lòng nghẹn ngào chua xót.
Thôi mình xóa cho nhau niềm đau, cơn hận.
Để thuyền lòng nhẹ sang ngang.
Mối tình đầu lắm chôn sâu khi em qua cầu
Làm hành trang ta tiễn nhau.
Biết rằng đời sẽ quên mau,
Hãy coi như mình chẳng hề quen nhau.
Nàng ra đi tìm hạnh phúc cho riêng mình,
Còn lại lòng ta chết trong khung trời yên vắng.
Sầu đơn côi, tình buồn khắt sâu trong hồn
Trọn đởi chẳng hề nguôi,
niềm chân gối hương nồng chưa dứt.
Người yêu hỡi, mình xóa cho nhau niềm đau, cơn hận.
Để thuyền em nhẹ bước sang ngang
xuôi chiều tìm vui duyên mới.
Đường muôn lối,
hình bóng theo ta ngày đêm không rời.
Đời còn mình em thôi.
Mối tình đầu lắp chôn sâu
khi em qua cầu làm hành trang ta tiễn nhau.
Biết rằng đời sẽ quên mau,
hãy coi như mình chẳng hề quen nhau