1. Chẳng có nỗi đau mà muôn trùng
Chẳng có nhớ thương nào vô cùng
Chẳng có lối đi nào để dành về hai ta.
2. Chẳng có phút giây nào nghĩ ngợi
Chẳng nuối tiếc chẳng cần trông đợi
Chuyện đến cuối cùng cũng đến quá xót xa.
T-ĐK:
Ngày hôm qua, ngày của đôi ta
Lời em đã nói anh thấy an lòng
Ngày hôm nay, ngày mình chia tay
Anh đứng chết lặng không một câu.
ĐK:
Người đừng nói nữa anh biết anh là gì
Người đừng khóc nữa chẳng đổi thay được gì
Anh biết anh đã là một người thứ ba.
Ngay ta đã có em hãy xem rằng là
Một miền ký ức những tháng năm trẻ dại
Để mai đây còn trong kỷ niệm ngày bên nhau.
1. [Em] Chẳng có nỗi đau mà [G] muôn trùng
[C] Chẳng có nhớ thương nào [Bm] vô cùng
[Em] Chẳng có lối đi nào [G] để dành về hai [C] ta.
2. [Em] Chẳng có phút giây nào [G] nghĩ ngợi
Chẳng [C] nuối tiếc chẳng cần [Bm] trông đợi
Chuyện [Am] đến cuối cùng cũng [D] đến quá xót [B7] xa.
T-ĐK:
Ngày [C] hôm qua, ngày của [D] đôi ta
Lời em [Em] đã nói anh thấy [Bm] an lòng
Ngày [Am] hôm nay, ngày mình [D] chia tay
Anh đứng chết [B7] lặng không một [Em] câu.
ĐK:
Người đừng [C] nói nữa anh biết [D] anh là gì
Người đừng [Bm] khóc nữa chẳng đổi [Em] thay được gì
Anh [Am] biết anh đã [D] là một người [G] thứ ba.
Ngay ta [C] đã có em hãy [D] xem rằng là
Một miền [Bm] ký ức những tháng [Em] năm trẻ dại
Để [Am] mai đây còn trong [Bm] kỷ niệm ngày [Em] bên nhau.