Đêm Sài Gòn như lạnh lẽo hơn trước cổng nhà thờ Đức Bà
Mọi miền ký ức vẫn còn ở đây chỉ là chẳng còn chúng ta.
Chẳng còn cậu trai đầu đội nón sơn chân mang converse màu bạc
Chẳng buồn tới vậy nếu như, mình gặp nhau ở một cuộc đời khác.
Vì ở đó có lẽ ta sẽ không biết người kia thật sự tồn tại
Sẽ không gặp để rồi huyễn hoặc về một chuyện tình đẹp ở tương lai,
Sẽ không ôm chặt lấy nhau khi, một trong hai cần nơi để khóc
Và cũng chẳng buồn tới vậy, nếu như nỗi nhớ nuốt được vào trong.
Ừ, ở đó thì mình làm gì biết yêu.
Thành phố có 9 triệu dân cơ hội gặp nhau cũng đâu có nhiều.
Ta sẽ có những hành trình, để đi tìm một nửa yêu thương.
Hành trình đó mình sẽ cùng đi, chỉ khác là mình chọn ngược hướng.
Và em có chắc nếu không là anh em sẽ tìm được ai đó tốt hơn?
Em có chắc sẽ không chạy lên tầng thượng một mình và hét thật lớn?
Em có chắc sẽ thấy thật vui, khi người ta cho em tất cả?
Vì người duy nhất cho em tất cả là người em bỏ mặc tối hôm qua?
Nhưng mà thôi, rồi ai cũng sẽ có được an nhiên.
Sẽ hạnh phúc mà chẳng phải lo vì chuyện tương lai cơm áo gạo tiền.
Anh sẽ ngồi kể em nghe về cuộc đời anh qua từng lời nhạc.
Và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
Và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
Về đi em, nơi ấy có người đợi em.
Đợi để nói anh vẫn còn yêu.
Đợi để ôm chặt em và giữ em lại bên anh.
Về đi em, ngoài kia ai thương lấy em.
Mệt rồi thì về bên anh.
Mệt rồi, em ơi em về với anh.
Ta đến với nhau như hai cá thể khao khát tìm được tình yêu
Khao khát được đến bên nhau, bù đắp cho nhau những phần còn thiếu.
Anh lao mình vào ảo tưởng người con gái đó sẽ là của anh.
Nhưng anh quên mất là em, thật ra chỉ cần một người ngồi cạnh.
Ai cũng được, anh cũng được và thứ em cần là bất kỳ ai.
Chỉ cần họ uống cùng em, thỏa mãn cho em được cơn hoang dại.
Vì khi mặt trời đi ngủ, em cần có một người thức chung.
Và chẳng may thì đó là anh, người mang nỗi buồn cho em thao túng.
Hồi bé anh hay trách mẹ, sao hay cấm đoán mấy chuyện yêu đương?
Cấm tụ tập bạn bè ăn chơi và tập trung lo việc học ở trường.
Anh nghĩ bố cả mẹ nghiêm khắc suốt bao nhiêu năm khi anh thơ ấu.
Cho tới bây giờ mới hiểu, thật ra họ không muốn thấy mình đau.
Nhưng mà, giá như bố mẹ báo trước em sẽ bỏ đi
Giá như ai đó đến nói với anh, đừng thương cô gái đó mà làm gì.
Giá như chẳng phải lớn lên, chẳng phải sợ khi ngày mới đến.
Vì bình minh chẳng mang hy vọng mà mang nỗi buồn chẳng kịp nhớ tên.
Nhưng mà thôi, rồi ai cũng sẽ có được an nhiên.
Sẽ hạnh phúc mà chẳng phải lo vì chuyện tương lai cơm áo gạo tiền.
Anh sẽ ngồi kể em nghe về cuộc đời anh qua từng lời nhạc.
Và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
Và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
Anh mong em bật bài nhạc này lên mỗi lần trước khi em ngủ.
Để trong giấc mơ nếu mình gặp lại thì trời Sài Gòn cũng bớt âm u.
Để nắng mai hôn nhẹ môi em và có anh từ từ bước đến.
Và ít nhất nếu không gặp lại thì nỗi buồn này vẫn kịp đặt tên.
Và ít nhất nếu không gặp lại thì nỗi buồn này vẫn kịp đặt tên.
Phải không em?
Đêm Sài [G] Gòn như lạnh lẽo hơn trước cổng nhà thờ Đức Bà
Mọi miền ký ức vẫn còn ở đây chỉ là chẳng còn chúng ta.
Chẳng còn cậu [Bm] trai đầu đội nón sơn chân mang converse màu bạc
Chẳng buồn tới vậy nếu như, mình gặp nhau ở một cuộc đời khác.
Vì ở [Am] đó có lẽ ta sẽ không biết người kia thật sự tồn tại
Sẽ không [D] gặp để rồi huyễn hoặc về một chuyện tình đẹp ở tương lai,
Sẽ không [G] ôm chặt lấy nhau khi, một trong hai cần nơi để khóc
Và cũng chẳng buồn tới vậy, nếu như nỗi nhớ nuốt được vào trong.
[C] Ừ, ở đó thì mình làm gì biết yêu.
Thành phố có 9 triệu dân cơ hội gặp nhau cũng đâu có nhiều.
Ta [Bm] sẽ có những hành trình, để đi tìm một nửa yêu thương.
Hành trình [Em] đó mình sẽ cùng đi, chỉ khác là mình chọn ngược hướng.
Và em có [Am] chắc nếu không là anh em sẽ tìm được ai đó tốt hơn?
Em có [D] chắc sẽ không chạy lên tầng thượng một mình và hét thật lớn?
Em có [G] chắc sẽ thấy thật vui, khi người ta cho em tất cả?
Vì người duy nhất cho em tất cả là người em bỏ mặc tối hôm qua?
Nhưng mà [C] thôi, rồi ai cũng sẽ có được an nhiên.
Sẽ hạnh phúc mà chẳng phải lo vì chuyện tương lai cơm áo gạo tiền.
Anh [Bm] sẽ ngồi kể em nghe về cuộc đời anh qua từng lời nhạc.
Và điều [Em] đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
[Am] Và điều [D] đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.[G]
[G] Về đi em, nơi ấy có người [Bm] đợi em.
Đợi để [Am] nói anh vẫn còn yêu.
Đợi để [C] ôm chặt em và giữ em lại bên [G] anh.
Về đi em, ngoài [Bm] kia ai thương lấy em.
Mệt [Am] rồi thì về bên anh.
Mệt [Cm] rồi, em ơi em về với [G] anh.
Ta đến với [G] nhau như hai cá thể khao khát tìm được tình yêu
Khao khát được đến bên nhau, bù đắp cho nhau những phần còn thiếu.
Anh [Bm] lao mình vào ảo tưởng người con gái đó sẽ là của anh.
Nhưng anh quên mất là em, thật ra chỉ cần một người ngồi cạnh.
Ai cũng [Am] được, anh cũng được và thứ em cần là bất kỳ ai.
Chỉ cần họ uống cùng em, thỏa mãn cho em được cơn hoang dại.
Vì [D] khi mặt trời đi ngủ, em cần có một người thức chung.
Và chẳng may thì đó là anh, người mang nỗi buồn cho em thao túng.
Hồi [G] bé anh hay trách mẹ, sao hay cấm đoán mấy chuyện yêu đương?
Cấm tụ tập bạn bè ăn chơi và tập trung lo việc học ở trường.
Anh nghĩ [Bm] bố cả mẹ nghiêm khắc suốt bao nhiêu năm khi anh thơ ấu.
Cho tới bây giờ mới hiểu, thật ra họ không muốn thấy mình đau.
Nhưng mà, [Am] giá như bố mẹ báo trước em sẽ bỏ đi
Giá như ai [D] đó đến nói với anh, đừng thương cô gái đó mà làm gì.
Giá [G] như chẳng phải lớn lên, chẳng phải sợ khi ngày mới đến.
Vì bình minh chẳng mang hy vọng mà mang nỗi buồn chẳng kịp nhớ tên.
Nhưng mà [C] thôi, rồi ai cũng sẽ có được an nhiên.
Sẽ hạnh phúc mà chẳng phải lo vì chuyện tương lai cơm áo gạo tiền.
Anh [Bm] sẽ ngồi kể em nghe về cuộc đời anh qua từng lời nhạc.
Và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác.
[Am] Và điều [D] đó sẽ chỉ xảy ra nếu mình gặp nhau ở cuộc đời khác. [G]
Anh mong em [Em] bật bài nhạc này lên mỗi lần trước khi em ngủ.
Để trong giấc [C] mơ nếu mình gặp lại thì trời Sài Gòn cũng bớt âm u.
Để nắng [Bm] mai hôn nhẹ môi em và có anh từ từ bước đến.
Và ít [Em] nhất nếu không gặp lại thì nỗi buồn này vẫn kịp đặt tên.
[Am] Và ít [D] nhất nếu không gặp lại thì nỗi buồn này vẫn kịp đặt [G] tên.
Phải không em?