1, Vào trong thoáng giây, nhìn trời cao thanh vắng. Yêu thương vơi đầy, hoặc hết những chua cay. Đó đây trong đời, ngọt mật pha men đắng. Vấn vương chút gì để nhớ và để thương.
2, Từng ngày thoáng qua, lệ buồn vương trên mắt. Yêu thương hôm nào chợt đấy đã tan mau. Giấc mơ chưa tròn, để lại hồn hoang vắng. Bỗng như ngỡ ngàng, ngày đó Ngài đã yêu.
3, Rồi như giấc mơ, ngày buồn theo mây gió. Yêu thương dâng đầy, lịm chết cõi hoang mang. Núi cao song dài, ngày ngày trôi ngao ngán, nhớ chăng kỷ niệm Ngài đến tựa ngàn mây.
ĐK: Trên cao ấy, Người nhìn xuống dương gian, vương trên mắt, ngọt mật đắng miên man. Và kỷ niệm nào làm Chúa thấy vui hơn? Kỷ niệm nào làm Chúa thấy buồn hơn?
Thích bài này lắm! Chúc mọi người hát vui vẻ nhé!