Khi ánh mặt trời lui dần sau tán cây
Cảm giác cứ mỗi buổi chiều khi hoàng hôn xuống đây
Từng cánh hoa mềm ướt vì rơi xuống ghé ngang đôi mi
Năm tháng cứ trôi dần em cạn khô nước mắt
Em sống trong ngàn nỗi đau
Em sẽ không thể tha thứ tất cả lời nói của anh là nói dối.
Và em chẳng biết lời hứa
Anh anh đã lừa dối đủ chưa hay vẫn còn nữa
Người lạnh lùng để gió cuốn trôi tình em nhẹ như cánh hoa
Người chẳng thiết tha đánh rơi tình ta.
Tình em như con sóng ngoài khơi
Xa thật xa tận nơi cuối trời không ai màng tới
Cùng đắng cay trên cuộc đời một nơi cuối đường
Nhận ra vết thương cánh hoa tổn thương.
[Em] Khi ánh mặt trời lui dần sau tán cây
Cảm [D] giác cứ mỗi buổi chiều khi hoàng hôn xuống đây
Từng [C] cánh hoa mềm ướt vì rơi xuống ghé [G] ngang đôi mi
[Em] Năm tháng cứ trôi dần em cạn khô nước mắt
Em sống trong ngàn nỗi [D] đau
Em sẽ không [C] thể tha thứ tất cả lời [G] nói của anh là nói [B7] dối.
Và [Em] em chẳng biết lời hứa
[C] Anh anh đã lừa dối đủ [D] chưa hay vẫn còn nữa
Người [G] lạnh lùng để [D] gió cuốn trôi tình [Em] em nhẹ như cánh [D] hoa
Người chẳng thiết [C] tha đánh [Bm] rơi tình [Em] ta.
Tình em [Em] như con sóng ngoài khơi
[C] Xa thật xa tận nơi cuối [D] trời không ai màng tới
Cùng [G] đắng cay [D] trên cuộc đời một [Em] nơi cuối [D] đường
Nhận ra vết [C] thương cánh [Bm] hoa tổn [Em] thương.