1. Có phải tháng năm dài kéo theo lòng nhạt phai
Ta nhận ra một điều đâu có nhân duyên nào mãi mãi
Anh cứ đi theo lời xa xôi bỏ mây trời lại
Tim em cũng vỡ tan theo cuộc tình sai.
2. Đến rồi đi như vậy thế thôi dừng lại đây
Yêu thương đã như vậy thôi thì ta chia tay
Anh hỏi anh đã làm gì sai để em dừng lại
Anh đâu hay chính em mới là người sai.
T-ĐK:
Vì lỡ yêu hết lòng người khiến ta thất vọng
Vì sợ cô đơn nên mới vội vã
Bất chấp tất cả yêu thương người không yêu ta.
ĐK:
Vì sợ nhân thế thương hại
Sợ cơn đau ấy quay lại
Sợ nên chẳng phân đúng sai
Mọi thứ em bỏ ngoài tai
Miệng đời chua chát
Em ngốc nên yêu ngu dại.
Sợ cuộc đời quá vô thường
Sợ lòng người quá khôn lường
Sợ nghe những câu tổn thương
Đớn đau trong em còn vương
Sợ mình lại sai
Nhưng cứ yêu anh điên dại
Sợ sai lại yêu
Nhưng cứ yêu lại càng sai.
1. Có phải [C] tháng năm dài [Bm] kéo theo lòng nhạt [Em] phai
Ta nhận [Am] ra một điều [D] đâu có nhân duyên [G] nào mãi mãi
[C] Anh cứ [D] đi theo lời xa [Bm] xôi bỏ mây trời [Em] lại
[Am] Tim em cũng vỡ [Bm] tan theo cuộc tình [Em] sai.
2. Đến rồi [C] đi như vậy [Bm] thế thôi dừng lại [Em] đây
Yêu thương [Am] đã như vậy [D] thôi thì ta chia [G] tay
[C] Anh hỏi [D] anh đã làm gì [Bm] sai để em dừng [Em] lại
[Am] Anh đâu hay chính [Bm] em mới là người [Em] sai.
T-ĐK:
Vì lỡ [C] yêu hết lòng người khiến [G] ta thất vọng
Vì [Am] sợ cô đơn nên [Em] mới vội vã
Bất [F] chấp tất cả yêu thương người không yêu [B7] ta.
ĐK:
Vì sợ nhân [Em] thế thương hại
Sợ cơn đau [C] ấy quay lại
Sợ nên chẳng [D] phân đúng sai
Mọi thứ em bỏ ngoài [Bm] tai
Miệng [Am] đời chua chát
Em [Bm] ngốc nên yêu ngu [Em] dại.
Sợ cuộc đời [Em] quá vô thường
Sợ lòng người [C] quá khôn lường
Sợ nghe những [D] câu tổn thương
Đớn đau trong em còn [Bm] vương
Sợ [Am] mình lại sai
Nhưng [Bm] cứ yêu anh điên [Em] dại
Sợ [Am] sai lại yêu
Nhưng cứ [Bm] yêu lại càng [Em] sai.