1. Giấu đi cảm xúc, dẫu đây là lúc ta mất nhau thật rồi
Chẳng trách ai được bởi vì ai cũng có lỗi
Nếu có điều ước, anh sẽ nguyện ước đi đến cuối con đường
Nhưng bây giờ giữa hai chúng ta phải đi ngược lối nhau.
T-ĐK:
Xin em đừng chạm vào những nỗi đau
Vì nó đã làm mình xa cách nhau
Chuyện đời đôi lúc như thế
Anh phải nhận lấy, những điều dẫu anh chẳng muốn thấy.
ĐK:
Phải chăng số phận đã để ta đến với nhau
Xong rồi buông đôi tay thật mau
Đứng sau ánh đèn nhìn em đi với ai
Tay đan vào tay mà tim như thắt lại.
Cũng bởi những ngày bên nhau anh đã vô tâm
Chẳng để ý đến cảm xúc của em
Chiếc nhẫn cưới cầm trên tay nhưng đã quá muộn màng
Có lẽ anh phải đành trao một người khác ta hết duyên rồi.
2. Quá khứ còn đó, ký ức còn đó rất khó để phai nhòa
Càng cố quên chỉ khiến ta lại càng thêm nhớ
Anh vẫn tự trách sao để ngày ấy quá vô tâm hững hờ
Để những bất đồng giữa hai chúng ta chẳng thể nào hàn gắn.
T-ĐK:
Xin em đừng chạm vào những nỗi đau
Vì nó đã làm mình xa cách nhau
Chuyện đời đôi lúc như thế
Anh phải nhận lấy, những điều dẫu anh chẳng muốn thấy.
ĐK:
Phải chăng số phận đã để ta đến với nhau
Xong rồi buông đôi tay thật mau
Đứng sau ánh đèn nhìn em đi với ai
Tay đan vào tay mà tim như thắt lại.
Cũng bởi những ngày bên nhau anh đã vô tâm
Chẳng để ý đến cảm xúc của em
Chiếc nhẫn cưới cầm trên tay nhưng đã quá muộn màng
Có lẽ anh phải đành trao một người khác ta hết duyên rồi.
* Dẫu ta đã cách xa phương trời
Nhưng anh vẫn dõi theo bước đi của người
Thấy em hạnh phúc, anh cũng mừng vui
Dẫu khóc trong lòng nhưng vẫn cười tươi.
ĐK:
Phải chăng số phận đã để ta đến với nhau
Xong rồi buông đôi tay thật mau
Đứng sau ánh đèn nhìn em đi với ai
Tay đan vào tay mà tim như thắt lại.
Cũng bởi những ngày bên nhau anh đã vô tâm
Chẳng để ý đến cảm xúc của em
Chiếc nhẫn cưới cầm trên tay nhưng đã quá muộn màng
Có lẽ anh phải đành trao một người khác ta hết duyên rồi.
1. [Am] Giấu đi cảm xúc, [G] dẫu đây là lúc [F] ta mất nhau thật [Em] rồi
Chẳng [Dm] trách ai được bởi [Em] vì ai cũng có [Am] lỗi
[Am] Nếu có điều ước, [G] anh sẽ nguyện ước [F] đi đến cuối con [Em] đường
Nhưng bây [Dm] giờ giữa hai chúng [Em] ta phải đi ngược [Am] lối nhau.
T-ĐK:
Xin em đừng [F] chạm vào những nỗi [G] đau
Vì nó đã [Em] làm mình xa cách [Am] nhau
Chuyện đời đôi [Dm] lúc như thế
Anh phải nhận lấy, những [F] điều dẫu anh chẳng muốn [G] thấy.
ĐK:
Phải chăng số [Am] phận đã để ta đến với [Em] nhau
Xong rồi [F] buông đôi [G] tay thật [C] mau
Đứng sau ánh [Am] đèn nhìn em đi với [Em] ai
Tay đan vào [F] tay mà tim như thắt [G] lại.
Cũng bởi những [Am] ngày bên nhau anh [Em] đã vô tâm
Chẳng để [F] ý đến cảm [G] xúc của [C] em
Chiếc nhẫn cưới [Am] cầm trên tay nhưng đã [Em] quá muộn màng
Có [F] lẽ anh phải đành trao một người [G] khác ta hết duyên [Am] rồi.
2. [Am] Quá khứ còn đó, [G] ký ức còn đó [F] rất khó để phai [Em] nhòa
Càng [Dm] cố quên chỉ khiến [Em] ta lại càng [Am] thêm nhớ
[Am] Anh vẫn tự trách [G] sao để ngày ấy [F] quá vô tâm hững [Em] hờ
Để những bất [Dm] đồng giữa hai chúng [Em] ta chẳng thể nào [Am] hàn gắn.
T-ĐK:
Xin em đừng [F] chạm vào những nỗi [G] đau
Vì nó đã [Em] làm mình xa cách [Am] nhau
Chuyện đời đôi [Dm] lúc như thế
Anh phải nhận lấy, những [F] điều dẫu anh chẳng muốn [G] thấy.
ĐK:
Phải chăng số [Am] phận đã để ta đến với [Em] nhau
Xong rồi [F] buông đôi [G] tay thật [C] mau
Đứng sau ánh [Am] đèn nhìn em đi với [Em] ai
Tay đan vào [F] tay mà tim như thắt [G] lại.
Cũng bởi những [Am] ngày bên nhau anh [Em] đã vô tâm
Chẳng để [F] ý đến cảm [G] xúc của [C] em
Chiếc nhẫn cưới [Am] cầm trên tay nhưng đã [Em] quá muộn màng
Có [F] lẽ anh phải đành trao một người [G] khác ta hết duyên [Am] rồi.
* [F] Dẫu ta đã cách [G] xa phương trời
Nhưng anh [Am] vẫn dõi theo bước [Em] đi của người
Thấy em [Dm] hạnh phúc, anh cũng mừng vui
Dẫu khóc trong [G] lòng nhưng vẫn cười tươi.
ĐK:
Phải chăng số [Am] phận đã để ta đến với [Em] nhau
Xong rồi [F] buông đôi [G] tay thật [C] mau
Đứng sau ánh [Am] đèn nhìn em đi với [Em] ai
Tay đan vào [F] tay mà tim như thắt [G] lại.
Cũng bởi những [Am] ngày bên nhau anh [Em] đã vô tâm
Chẳng để [F] ý đến cảm [G] xúc của [C] em
Chiếc nhẫn cưới [Am] cầm trên tay nhưng đã [Em] quá muộn màng
Có [F] lẽ anh phải đành trao một người [G] khác ta hết duyên [Am] rồi.