Đoạn tình cỏn con trút du dương theo tiếng đàn
Hợp cùng chòm sao phương Bắc xướng ca
Trằn trọc lấy ra khúc ngô đồng, đêm tĩnh mịch
Từ từ tay ta khảy câu tình tang
Tội thân ta xiềng gông quấn lấy, đớn đau thay đôi chân này
Người ngâm nga giọng quê giữa nơi cấm cung lạ lẫm
Lệnh quân vương buộc ta tấu khúc, thoáng ai y như người
Hòa trong huyền âm ý nhị ngày tao ngộ nhau
Nguyệt quang chiếu soi soi soi nơi cố hương
Làm thao thức bâng khuâng người khách xa
Thìa cháo nóng thanh thao này, chính tay người đút
Ta thầm mong, tháng năm cứ trôi lặng câm
Ngọn đèn hắt hiu, tiếng mưa giăng giăng khắp thành
Gờn gợn mặt sông lăn tăn gió khuya
Người thầm đứng sau lắng nghe ta lơi khúc đàn
Chầm chậm ta mang áo tơi choàng vai
Đàn vang nơi “thường dân bá tánh”, cứ vang xa vang gần
Kẻ hân hoan kẻ mang oán than khóc đêm lặng lẽ
Tình thâm sâu làm ta yếu đuối, khóe mi ta cay lệ
Bảy dây đàn kêu não nuột người xa rời quê
Từ khung cửa, ta giơ tay biết bao hồ điệp vút bay
Vụt qua ngón tay, chân mày, trán ta
Hoàng hôn tắt ta bên người, bước đi chậm rãi
Đêm dần buông, hãy ôm thắt ta chặt hơn
Nhà vua tha ngày đông chí ấy, vắt trên vai tay nải
Đàn đeo lưng mà ta ngóng trông cửa cung mòn mỏi
Người ngâm nga giọng ca quyến luyến, bốn câu ca thi vị
Cùng thêm nghẹn ngào nức nở nhìn ta dần xa
Đường đi quá xa xa xa cho tới nơi
Đọc phân nửa câu thơ còn dở dang
Dồn thương tiếc đắng cay ta phổ ra nhạc khúc
Ai cảm thông cái “thân bất do kỷ” đây
Nguyệt quang chiếu soi soi soi nơi cố hương
Lòng như cá mong quay về với ao
Chợt xao xuyến tay ai từng đút ta ngụm cháo
Bao chuyện xưa, lãng quên ở phương trời nao
Mong về sau, tháng năm cứ trôi lặng câm