Sáng nay cafe một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa, em ơi! em ơi!
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh
Sài Gòn chợt sáng trời không nắng em như tách cafe đắng nhìn dòng người qua như một dòng nước chảy không được yên lặng
Và tôi vẫn ngồi đây mọi thứ xung quanh chuyển động tịnh tâm ngồi lại suy nghĩ lại đưa lòng này về thư thái
Vơi bớt đi một chút bon chen xô xác ngoài kia lấy bớt đi một phút suy tư say đắm chuyện nhân giang
Thà ngồi đây ngắm những hạt mưa ngâu còn hơn suy nghĩ chuyện đâu đâu