Gió mang, một người bỏ đi quên nơi ban đầu mình nắm tay
Ai biết xa nhau đau thế này
Giờ tìm phút giây, được bình yên như năm tháng ấy
Em có biết anh đứng đây?
Em đi một ‘buổi cà phê’ có bạn bè nói cười hả hê
Anh đi lại con đường đó mong gặp em nhưng giờ đã trễ
Anh tìm nhặt những vụn vỡ để thỏa đáng phần nào nhung nhớ
Em đi mang theo tình anh, đáng tiếc, em không trả về
Có lẽ anh không mang lại cho em là những cảm giác như họ
Có lẽ anh chỉ mang đến những giá trị mà em dễ dàng từ bỏ
Mưa kia đang rơi nhưng tay anh không che nổi giọt nào
Để mưa lăn trên gò má em một nỗi buồn quá đỗi ngọt ngào
Em đến gặp anh đôi mắt đẫm ướt lạ kì
Nhưng mà khóc để làm gì khi người cũng quay bước ra đi
Ừ thì anh tệ, vì do đau lòng đến nỗi không thể níu kéo
Anh tệ vì đã đánh mất bản thân mình để yêu em
Vậy điều gì đến sau cuối khiến mình hối tiếc mỗi đêm
Và điều gì khiến cảm xúc phải tìm đến bút viết hỡi em
Chắc là em nhầm đã bấm nút hủy kết bạn
Mà có gì là mãi mãi nên tình mình thiết nghĩ, hết hạn
Gió mang, một người bỏ đi quên nơi ban đầu mình nắm tay
Ai biết xa nhau đau thế này
Giờ tìm phút giây, được bình yên như năm tháng ấy
Em có biết anh đứng đây?
(nếu mây kia mang người yêu anh đi về nơi xa vời
nếu xa xôi đành để riêng đôi ta về hai phương trời
nếu đêm khuya là cung đường đẹp để nỗi nhớ lao dốc
thì như đôi mắt em, lòng anh ôi cớ sao khóc)
Anh ngồi trong quán, ‘ly cà phê’ ngắm nhìn mãi dòng người qua
Sao để cố gắng giữ chút hy vọng khi em đã phải lòng người ta
Em cứ níu giữ vài lời nhắc rằng mình không yêu được nữa đâu
Anh lại cứ giữ hoài thời khắc không gian phủ đầy hơi thở của nhau
Này em ơi, lòng anh còn nhiều quá tâm tư
Và anh đâu muốn quay bước em đi là trời chiều hoá âm u
Tâm can lặng nhìn em tuổi trăng tròn một thời rực sắc xuân xanh
Năm tháng nặng tình buồn tủi ăn mòn một ngòi mực khắc lưng anh
Giấc ngủ chợt đến chợt đi, cơn mơ trở nên không kịp xua tan
Cất giữ ánh chiều hòa lẫn tiếng em ở bên trong nhịp mưa vang
Hay anh chỉ giữ lại được về em là nét yêu kiều nơi dáng vóc
Thoáng chốc nhớ thuở hẹn hò, món quà anh chỉ mong dịp đưa sang
Đưa sang cho em đôi câu ngại ngùng, bờ má ửng đỏ hắt lên phượng hồng
Gió vờn tóc em, nắng tô màu tình trong mắt thêm đượm nồng
Chút chạnh lòng chuyện cũ uh anh đâu muốn ai sầu bi…
Và phút mặn nồng nguyện giữ để rồi cuối cùng gió cuốn phai màu đi… em
dù là ngọt ngào hay những lời nặng nhẹ
dù là dứt khoác hay chỉ thì thầm dặn khẽ
dù là an ủi, tìm lại hay vứt bỏ, răn đe
em cứ nói đi anh nghe…